Tâm sự mùa Vu lan: Nhớ Mẹ…!

2886

“Mỗi độ rừng thiền bừng hoa giác

Mưa trên xác phượng báo mùa thu

Vu lan thắng hội hoa hồng thắm

Thâm ân nguồn cội nhớ công nuôi.”

Mùa Vu lan lại đến với từng cơn mưa ngâu đẫm nhòa trong làn sương lệ. Sắc thu sao lại mang vẽ u hoài, gợi buồn đến vậy? Bởi có lẽ, Vu lan này con lại cài hoa trắng, cảm giác thiếu hơi ấm tình mẹ xen lẫn giọt nước mắt lo toan của cha trong những năm vừa qua làm con đau nhói…

“Vu lan đến bao trái tim thổn thức

Vu lan về hoa đạo nở thơm hương

Vu lan ơi ! nét đẹp thật chơn thường”

Đức Phật đã dạy rằng “Tâm hiếu là tâm Phật, đạo hiếu là đạo Phật” – “Điều thiện tối cao là chí hiếu, điều ác cùng cực là bất hiếu” (Kinh Nhẫn Nhục). Ơn sâu của cha mẹ vượt thời gian, không gì có thể đo lường tính đếm được, trọng ân cao cả đối với con không có gì hơn. Công ơn của cha mẹ như trời cao bể rộng bao la thăm thẳm vô bờ bến, mười trọng ân của cha mẹ đối với con không thể nào dùng lời để nói hết.

“Ngất trời chín chữ cù lao

Trọng ân dưỡng dục xiết bao nghĩa tình

Trời cao đất rộng minh minh

Cũng không sánh nỗi thâm tình mẹ – cha.”

Tình cảm của cha mẹ như dòng nhựa sống mãnh liệt cháy rực lòng con, cái tình cảm ấy luôn thường trực một cách sâu lắng trong tâm thức con, cái tình thân ấy, cảm xúc ấy luôn thầm lặng mãi dõi bước chân của con trên muôn nẻo đường đời.

“Đất mênh mông không đong đầy tình mẹ.

Trời cao vời khó sánh đặng ơn cha.

Trời mênh mông mặt đất rộng bao la

Đã che chở cho đời con ấm áp!!!…”

Đúng như thế, đất tuy mênh mông cũng không thể đong được tình mẹ, trời cao lồng lộng cũng không thể nào sánh đặng ơn cha, hai bậc sinh thành đã vì con mà dõng cảm đương đầu với mọi gian khó của cuộc đời, không so đo tính toán, đêm ngày vất vả cũng chỉ vì mong cho con có cuộc sống an lành hạnh phúc. Con có mặt trên cõi đời này là nhờ vào tinh cha huyết mẹ. Mẹ cưu mang chín tháng mười ngày nặng nhọc.

“Cha mẹ là đại dương vô tận

Con chỉ là con sóng nhỏ lăn tăn

Mẹ sống cả bạc đầu dang đôi cánh

Lúc giông về cha ấp ủ cho con.”

Người ta thường nói trong cuộc sống không có hạnh phúc nào lớn hơn hạnh phúc còn cha còn mẹ và không bất hạnh nào lớn hơn trẻ mồ côi. Những ai mồ côi cha mẹ từ thuở nhỏ mới thấy thấm thía, không có mẹ bên cạnh ai lo bú mớm tắm rửa ẵm bồng chăm sóc con khôn lớn? Không có cha bên cạnh ai lo tảo tần làm việc kiếm tiền nuôi nấng dạy dỗ chúng ta?

“Cha giành hết mọi đắng cay

Cho con vị ngọt những ngày ấu thơ

Mẹ giành đỉnh núi mây mờ

Cho con đường rộng bây giờ con đi.”

Tuổi thơ con thiếu vắng mẹ hiền, lớn khôn nhờ vòng tay chăm sóc từ ông bà và hơn cả là sự lam lũ của cha. Con cũng có một người mẹ, nhưng mẹ con đã đi xa mãi mãi, để lại đây hay đứa con thơ. Mẹ đã đi vào cõi vĩnh hằng nơi đó không còn cảnh khổ cực, khốn cùng của ngày đó. Trong tâm thức của đứa bé hai tuổi như con, hình ảnh mẹ dường như chỉ tồn tại trong tưởng tượng. Con không có một chút kí ức gì về mẹ. Mọi người hay nói con giống mẹ, con chỉ biết qua lời kể của mọi người. Ngày con nhập học, như bao nhiêu đứa trẻ khác, con cũng muốn có mẹ bên cạnh dắt con đến với cánh cổng tri thức. Con khao khát vòng tay mẹ mỗi khi con chùng bước, cần lắm tình yêu thương vỗ về mỗi khi con buồn hay vấp ngã hay chăng là muốn nghe những câu hát ru con ngủ như bao đứa trẻ khác. Nghĩ về mẹ, đó là động lực để con có thêm dũng khí bước tiếp trên đoạn đường chông gai phía trước. Con hay khóc đòi mẹ mỗi khi không vừa ý điều gì, đôi khi còn đòi hỏi tại sao mình không bằng mọi người xung quanh. Nhưng rồi cũng đến một lúc con chợt giận mình nhận ra “hóa ra con cũng còn là một người hạnh phúc vì con còn có cha”. May mắn hơn những bạn trẻ khác, tuy thiếu vắng tình mẹ nhưng con lớn lên trong tình yêu thương của ông bà và cha yêu. Người cha sớm hôm lam lũ vì đàn con có bữa cơm qua ngày. Giọt nước mắt rơi lặng lẽ xen lẫn bao nhiêu lo toan cho cuộc sống của chúng con. Cha là nơi điểm tựa vững chắc cho chúng con, là chiếc nôi tình yêu thánh thiện đưa chúng con vào giấc ngủ ngọt ngào, ấm áp, xóa đi những đau buồn thiếu vắng tình mẹ. Khi mới chào đời, con là niềm vui hạnh phúc nhất của cha, vì con cha sẵn sàng chấp nhận đắng cay vất vả, miễn sao con được lớn lên trong bình an và hạnh phúc, cái tình cảm thiêng liêng cao cả bất tận ấy, con chỉ có thể tìm được nơi cha mà thôi.

Trên thế gian này điều hạnh phúc nhất khi ta còn cha còn mẹ, bất hạnh lớn nhất khi ta mồ côi. Cuộc sống bé thơ thật êm đềm biết bao khi được cha mẹ yêu thương chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ trong tình cảm ngọt ngào, êm ái… thật không còn hạnh phúc nào hơn, đó chính là những cung bậc êm đềm của bài hợp xướng gia đình mênh mang thấm đượm.

Mùa Hiếu hạnh lại về, gợi lên cho con những cảm xúc thật êm đềm thân thương về cha mẹ, hai đấng sinh thành đã cho chúng con hiện diện trên cõi đời, để một lần được làm con người. Thật hạnh phúc khi cha mẹ còn ở bên mình, hãy tận lực phụng dưỡng cha mẹ, làm tròn bổn phận để báo hiếu khi chưa muộn.

Khi tiếng chuông chùa ngân vang giữa bầu trời tháng bảy, một mùa Vu lan nữa lại về trong nỗi nhớ da diết và lòng biết ơn vô hạn của những đứa con. Đã 16 năm rồi trên ngực áo con cài hoa trắng, lệ nhạt nhòa theo khói hương bay. Mẹ ơi! Con tập quên nỗi đau thiếu vắng hình ảnh mẹ hiền mỗi lúc con mệt mỏi trở về nhà, nhưng khi Vu lan về con lại tha thiết nguyện cầu xin ơn trên che hồn thiêng của Mẹ !!! … Con luôn tự hỏi bản thân mình biển Thái Bình hay lòng mẹ mênh mông hơn? Công nào sánh được với công cha? Lòng con sao có thể thốt nên lời, bản thân con cũng không đếm nỗi sao bầu trời thành kính. Cha mẹ hay bảo con “Bướng bĩnh”. Lúc chào đời, rau quàng cổ leo quanh, dậu mồng tơi nuôi con thành khôn lớn. Mẹ cha là người thầy đầu tiên trong đời con. Không thể chấp nhận một sự thật ngày ấy… mẹ đã xa con vĩnh viễn, con muốn có được hơi ấm mẹ bên con, ru từng giấc ngủ. Đôi lúc con cảm nhận mẹ đang ngồi bên con, bên mâm cơm quây quần không khi nào thiếu một cái chén, đôi đũa ngay vị trí mỗi ngày con dành cho mẹ. Dù chỉ trong tưởng tượng nhưng con lúc nào cũng muốn mẹ ngồi đấy, cùng hưởng hạnh phúc bên gia đình.

Mười sáu năm rồi, với khói nhang lòng mùa Vu lan con vẫn mãi mãi nhớ ơn cha mẹ. Dẫu sao này trên vạn nẻo đường, vô tình hay cố ý con quên lời dạy của cha mẹ thì xin người mãi luôn tha thứ.

Các bạn ơi!

Một mùa Vu lan báo hiếu nữa lại về rồi, hạnh phúc thay cho những ai còn có cha mẹ, được cài hoa hồng đỏ thắm tình yêu thương. Hãy trân trọng và nói thật nhiều lời yêu thương với mẹ mình rằng: “Mẹ ơi! Mẹ có biết không, con yêu mẹ nhiều lắm…”

Xin mượn lời thơ của Lê Du Miên, để nói lên tâm trạng con giờ đây:

“Đêm nay nhớ mẹ biết bao

Mẹ yêu mẹ ở nơi nào mẹ ơi

Xa xôi cách trở trần đời

Còn đây mãi mãi những lời yêu thương”.

 

“Thui thủi mình con giữa chợ đời

Chiều nay nhớ mẹ quá đi thôi

Hải hà công đức như sông biển

Thiên địa thương yêu tựa đất trời

 

Suốt kiếp chỉ lo con trượt ngã

Một đời quên mất mẹ thân côi

Bao người lễ mẹ mừng vui chúc

Thơ thẩn con ngồi khóc mẹ thôi.”

Vu lan – mây vương, nắng nhạt chiều nay thu về… Rưng rưng những chiếc lá vàng sầu rơi bên hè và những đôi mắt đang rưng rưng lệ khi nhìn màu hoa trắng, mẹ đã không còn. Bao nhiêu mùa Vu lan trôi qua từ con mất mẹ, là bấy nhiêu lần con đã nhặt hoa trắng rơi, nỗi đau quặn thắt mẹ ơi! Nỗi đau bơ vơ mất mẹ lại ùa về lạnh buốt lòng con.

Tiếng chuông chùa vang lên, con quay về lại chính mình, mẹ đang ở trong tim con, những lời dạy của mẹ, tâm nguyện, hoài bão của mẹ con sẽ cố gắng sống tốt để nối bước.

“Hoa dù trắng hay hồng đều ý nghĩa

Chỉ đươm nồng hương sắc thể Từ bi

Cha mẹ còn hay cha mẹ mất đi

Xin giữ mãi người ơi xin giữ mãi.”

 

 “Hoa hồng trắng trên ngực con đã nở

Mãi mồ côi vì cha mẹ mất đi

Còn cha mẹ là ta còn diễm phúc

Cha mẹ mất rồi như địa ngục trần gian.”

Vu lan mùa báo Hiếu vô cùng cao đẹp của nhân loại, luôn nhắc nhở mỗi người con báo hiếu cha mẹ của mình trong ánh sáng từ bi, trí tuệ, giải thoát của đức Thế Tôn.

Hàng đệ tử chúng con luôn ghi nhớ lời đức Phật và các bậc Tôn sư đã dạy cần phải báo tứ trọng ân (ân Cha mẹ, ân Tam bảo Sư trưởng, ân Quốc gia xã hội, ân Chúng sanh vạn loại) và chắc chắn rằng mỗi mùa Vu lan về càng hun đúc chúng con một tình yêu bất diệt ấy giữa khói hương trầm lung linh lan tỏa, chan chứa cội nguồn yêu thương nơi quê nhà và nơi chốn thiền môn.

Ngày tháng trôi nhanh, sanh lão bệnh tử luôn đồng hành, chúng con sẽ luôn nhận diện và sống trong tỉnh thức, cố gắng tu tập tinh chuyên. Cầu nguyện mười phương chư Phật, chư Bồ tát phóng quang tiếp độ cho hương linh tất cả Cha Mẹ bảy đời quá vãng của chúng con sớm được siêu thăng và cầu nguyện cho tất cả Cha Mẹ tại thế phước thọ an khang, Bồ đề tâm tăng trưởng.

Chúng con ngưỡng mong nguyện kính chúc chư Tôn đức – Pháp thể khinh an, tuệ đăng thường chiếu, đạo quả viên thành. Kính chúc quý Phật tử và các bạn – Thân tâm thường lạc, hạnh phúc an vui trong mùa Vu lan – Hiếu hạnh.

Nhuận Hoàng (Giác Ngộ Lê)

 

QUAN TÂM VÀ HỖ TRỢ

Với sự hộ trì của chư tôn đức Tăng Ni, hàng cư sĩ Phật tử, trong suốt 10 năm qua, trang Thông tin Truyền thông Phật giáo Quảng Nam (Truyền hình Phật giáo QCB) do Ban Thông tin Truyền thông GHPGVN tỉnh Quảng Nam thành lập, vận hành và quản lý đã chuyển tải các hoạt động Phật sự của tỉnh nhà, những sản phẩm tin tức, chương trình tu học, chuyên đề Phật pháp mang thông điệp Từ bi - Trí tuệ và năng lượng tốt đẹp đến với cộng đồng những người yêu mến đạo Phật trong và ngoài tỉnh. Xây dựng hình ảnh Phật giáo Quảng Nam với phương châm tốt đời đẹp đạo!.

Hiện nay, Kênh truyền hình Phật giáo QCB (QCB) có trên 20 nhân sự là phóng viên, Ban biên tập và các bộ phận khác với kinh phí hoạt động hết sức hạn hẹp, vì vậy, để QCB tiếp tục duy trì hoạt động và mang lại nhiều thành quả trong công tác thông tin truyền thông Phật giáo, Ban Thông tin Truyền thông Phật giáo tỉnh Quảng Nam tha thiết mong mỏi quý chư tôn đức Tăng Ni, quý thiện nam, tín nữ gần xa phát tâm thiện lành trợ duyên cho hoạt động của Kênh.

Ban Thông tin Truyền thông Phật giáo tỉnh Quảng Nam xin trân trọng từng tấm lòng san sẻ, tiếp sức trong việc hoằng pháp lợi sanh của tất cả quý vị!.

Quý vị hỗ trợ qua số tài khoản:

Số tài khoản: 1036037035
Chủ tài khoản: Đoàn Công Tùng (Thích Thắng Thiện)
Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Bắc Đà Nẵng
Nội dung: Ủng hộ QCB