Cuộc thi: “Sáng tác Văn học, Nghệ thuật và Báo chí về Đạo hiếu” – năm 2020
Vòng chung khảo
———————
Tác phẩm dự thi: CHUYỆN HIẾU NGHĨA
MS 057 Văn xuôi
Từ ngày định cư ở thị xã, tôi ít khi về làng. Ở tuổi 60, cọng với thương tật, cái sự đi đây đi đó giảm ít nhiều. Lần này, tôi về đúng đợt mưa đầu mùa.
Đến đầu làng, tôi gặp ngay người bạn đã nghỉ hưu, anh kéo tôi lại và câu đầu tiên là câu hỏi:
-Anh có biết bà Dinh không?
-Có, bác Dinh trai trước đây dạy tôi, cũng là gia đình có chữ, nhà có ba con trai, từ ngày ông mất, gia đình sa sút..
Anh châm điếu thuốc, rồi nói:
-Chuyện trong quê không biết thì làm báo sao được?
Tôi cười.
Tính cách của anh đúng là tính cách của người Quảng Nam, gặp nhau, thay vì chào là câu hỏi- hỏi là cách đi thẳng, không rào đón.
Anh tiếp:
-Mấy đứa con đuổi bà Dinh ra khỏi nhà.
Thằng lớn nói:
-Bà ở với tui, mấy đứa con tui hư hết. Con hư tại mẹ,cháu hư tại bà?
Thì ra là cái cớ để trốn trách nhiệm …làm con.
Anh lại tiếp:
-Bà Chín ở Vân Tiên càng cực hơn. Chồng đi tập kết, ở nhà nuôi ba con nên người. Khi ông về, gia đình đoàn tụ vui vẻ. Ông qua đời. Hai đứa con bèn đưa ra cách…báo hiếu.
Mỗi đứa góp 4 ang lúa hàng tháng, họp bàn, cam kết hẳn hoi, nhưng không đứa nào.. thực hiện.
Bà thiếu ăn, bèn đi ở với đứa con gái út. Con gái không chồng, tự lo một đứa con. Gia cảnh nghèo, vẫn đùm bọc, nuôi mẹ sớm hôm. Con gái lại ốm, bà bèn đánh tiếng đến hai đứa con trai giúp, hai đứa thiệt khá giả. Chẳng đứa nào nói lại, im như… thóc.
Tôi nghĩ, đó là những chuyện ở xa mình, không thân thuộc gì mình, nên không nghĩ nhiều, cứ cho là nhân tình thế thái có lâu rồi…
Ai ngờ, ngay trong nhà tôi.
Khi bước chân vô ngõ nhà tôi, thấy bà thím ngồi ngoài trời mưa lâm thâm, bà đội nón, khom người thổi lửa nấu cơm.
Bà đưa tay lau nước mắt, nói:
-Ở chi được với hắn, con.
Thì ra. hắn đây là vợ chồng thằng em tôi. Do xích mích giữa nàng dâu và mẹ chồng, cãi nhau, không còn nể trọng bà gia, bà gia cũng không còn…thương mà làm khó, bắt bẻ con dâu. Bực, thì ai chịu ai..Ta đã nghe câu:
Thương chồng nghĩ đến bà gia/ Chứ tui với mụ có…bà con chi.
Quan hệ nó rứa, lâu rồi, đời này truyền cho đời khác, thành ra: Dâu…gia là nợ oan gia.
Thằng em tôi đừng giữa hai …làn đạn không biết nói răng đây, bênh vợ thì bà mẹ không ưng, bênh vợ thì mẹ không hài lòng. Đành…im lặng.
Thấy hiện tượng ngược đãi mẹ nhiều đến mức lo lắng, tôi đi tìm và hiểu ra. Trong xã có đến 6 kiểu như thế. 10 hoàn cảnh khác cũng tương tự nhưng đậm, nhạt khác nhau…. đều vô ơn bội nghĩa.
Tôi lại biết do con trai không biết cư xử, hay thường nặng về gia đình mình mà nhẹ những người sinh thành.
Nhận thức về bà gia là …gay…Nên con dâu …gay lại. Làm khó cho nguời già.
Và vì nghèo, nghèo đến nổi chỉ nhìn con cái mình thiếu mà không thấy mẹ …mình thiếu.
Nhưng gì đi nữa, thì sống đâu chỉ có… ăn? mà còn thanh thản trong lòng, muốn thế thì không làm điều… quấy.
Tôi mong, dù khó, nhưng những đứa con không nên …quay lưng với cha mẹ, để khỏi ân hận về già…
Sẽ lặp lại cảnh con mình cũng như…rứa.
——————————-
Tác giả dự thi: Cao Kim
Địa chỉ: 17 Nguyễn Đức Cảnh, phường Tân An, TP.Hội An, tỉnh Quảng Nam