TIỄN THẦY LẦN CUỐI
(Thơ: Tiễn Thượng tọa Thích Giải Quảng tân viên tịch)
Vẫn biết vô thường luôn tấn tốc
Mà nghe tin không khỏi bàng hoàng
Sáng nay gió thổi hồn ai lạnh
Ai nóng tình nhau giữa phũ phàng
Pháp Hoa cây lá vương tình nghĩa
Như muốn tri ân với tháng ngày
Thầy về cõi tịnh vui thầy nhé
Đúng sai gió thoảng với mây bay
Bảy mươi năm chẳn giữa cõi trần
Đời đạo hai đường nhẹ tấm thân
Vai gầy Phật sự hao tâm trí
Hoa sen hương thoảng chắc có phần
Tiễn thầy Tôi tiễn một lẵng hoa
Một nụ trầm thơm một tách trà
Nâng ly trân trọng trong tình nghĩa
Mong đường đời mãi mãi là hoa
Tiếng chuông ngân vọng lay hồn mộng
Trở dậy mà đi tiễn biệt Thầy
Sương sớm như ngừng không lạnh nữa
Để đường sáng tỏ những hàng cây
Có lúc chia tay như gió thoảng
Nhiều khi tiễn biệt nặng ngàn cân
Một câu Phật hiệu trao hành lý
Đoạn đường đi bỗng chốc như gần
Vô thường Tôi mới hiểu mà thôi
Tỏ ngộ dường như đã trể rồi
“Dép dưới gường lên gường vội biệt”
Giờ chợt nhận ra lạnh từng hồi
Thôi buông buông hết thong dong hết
Suy thịnh đắc thành tợ bóng mây
Ta về trọn vẹn cùng cây lá
Tẩy rửa từng ngày hết nhiễm say./.
Kính bái biệt !
Thơ: Thích Như Giải
Trưởng ban Hướng dẫn Phật tử GHPGVN tỉnh Quảng Nam