Thơ: Hoa trắng mùa thu – Đoản khúc sinh thành

160

HOA TRẮNG MÙA THU

 

Nhớ mùa thu một thuở

Ngóng con về mẹ trông

Ngọt chua cùng chăm chút

Một cõi tình mênh mông

 

Rồi một ngày hoa trắng

Phủ bầu trời màu tang

Con không còn gặp mẹ

Đôi hàng lệ chứa chan

 

Mấy năm rồi xa mẹ

Cửa nhà hóa lặng hơn

Thắp nén hương tưởng niệm

Suối thương cuộn thành dòng

 

Vàng rơi theo chiếc lá

Trên bài kinh Vu Lan

Thậm thâm lời Phật dạy

Một đời niệm báo ân

 

Trước thềm thu tháng bảy

Từng giọt mưa rơi rơi

Ướt nỗi lòng con trẻ

Rưng rưng tiếng à ơi

 

ĐOẢN KHÚC SINH THÀNH

 

Một đời

Tỏa bóng che con

Mẹ quên mưa nắng

Héo hon thân mình

***

Con đi muôn dặm

Chân chưa mỏi

Biết bao lần

Mắt mẹ mỏi chờ trông

***

Tôi đã nghe

Bài hát Lòng mẹ

Tôi đã nghe

Bài hát Tình cha

Tôi còn thấu

Được dòng lặng

Giữa những phong ba

***

Tung cánh bay

Theo tháng năm khôn lớn

Không mất dấu

Buổi dại khờ bên mẹ cha

***

Tấm áo rách

Thương ngày vất vả

Đêm đông về

Nhớ lạnh gọi tên

***

Mồ hôi trắng

Đánh dấu ngày đi

Buổi hoàng hôn

Không lạc dấu về

***

Mòn vai

Gánh hết tình sông núi

Đến bây giờ

Dáng mẹ vẫn còn cong

***

Mẹ nằm

Chỗ ướt hằn năm tháng

Câu ca xưa

Chẳng cũ nỗi niềm

***

Mùa Báo hiếu – PL.2565

Đinh Công Tôn