Tác phẩm dự thi lọt vào vòng chung khảo: XIN LỖI MẸ!

175

Cuộc thi: “Sáng tác Văn học, Nghệ thuật và Báo chí về Đạo hiếu” – năm 2020
Vòng chung khảo
———————
Tác phẩm dự thi: XIN LỖI MẸ!
MS 107 Văn xuôi

Nó mê truyện trinh thám, xao lãng việc học, kết quả cuối kỳ kém. Mẹ rầy, nó phụng phịu bỏ đi. Biển chiều nay không như mọi khi, cứ gầm gừ khó hiểu. Nó ngồi phệt xuống bờ cát bâng quơ xây một lâu đài. Sóng cuốn đi. Lại xây. Sóng lại cuốn…chán nản, tay chân thừa thãi, chung quanh mọi người vẫn đông vui như mọi khi, vô tư đùa sóng. Nó như không tồn tại. Gần chỗ nó ngồi, một công nhân còn rất trẻ, áo quần bê bết dầu mỡ, hì hục đào một cái hố ướm chân mình vào đó, lại đào, lại ướm…Xem chừng như đã vừa ý, người đó quệt mồ hôi mỉm cười rồi bỏ đi. Đồ điên! Quả là đồ điên! Té ra, còn có người hâm hơn nó. Cứ mơ mộng, cứ làm chuyện viễn vông. Trời nhá nhem! Bụng đói, nó dợm chân định đứng lên nhưng lại thôi. Cứ để mẹ một phen hoảng tâm tinh. Ai biểu!

… Trong bóng tối chập choạng, bãi biển thưa dần, một vài đôi ôm nhau chặt hơn. Một người đang cõng trên lưng một vật nặng đi về phía nó. Tò mò, nó lại gần hơn. Bóng tối lờ mờ không rõ mặt nhưng nhìn rõ động tác. Bỏ vật nặng (hình như là một con người) xuống lỗ lúc nãy, lấp lấp cát lại. Hình như không vừa, gã xoay ra ấn ấn vào vai lầm thầm điều gì đó. Cướp? Giết người? Phi tang chứng cớ? Máu trinh thám trong người nó nổi lên. Khom lưng sè sẹ bước tới, quyết bắt quả tang rồi báo công an không muộn. Đến gần, gần hơn chút nữa…Nó đớ người, tròn xoe mắt khi nhìn thấy “đồ điên” ban nãy vừa ôm một bà lão ốm yếu vừa vỗ về:

Mẹ cố gắng ngồi yên ! Để sóng biển mát xa chân cho mẹ. Cầu mong tai qua nạn khỏi. Mẹ hết bệnh, mẹ con mình lại sống vui vẻ như ngày xưa, mẹ nhé.

Bà lão cố đưa tay xoa đầu con, miệng ú ớ điều gì không rõ. Bà nghiêng người chực ngã. Theo bản năng, nó phóng lại đỡ bà lão.

Cảm ơn em! Mẹ anh bị liệt yếu người lắm.

Mắt nó vẫn tròn xoe. Anh thanh niên phân trần:

Ban ngày, anh bận lắm. Vừa đi học, vừa đi làm thêm nên bây giờ mới có thời gian chăm sóc mẹ. Nhà chỉ có hai mẹ con mà.

Nói đoạn, anh xoa tay, bóp vai cho mẹ ân cần, chu đáo cùng những lời âu yếm vỗ về…

Một luồng điện chạy dọc sống lưng. Trời ơi! Nó quả là một đứa con không ra gì! Một nỗi ân hận trào dâng giày xéo tâm can. Mẹ nó vất vả vì nó biết bao nhiêu. Từ khi ba bỏ mẹ con nó đi tìm hạnh phúc mới, mẹ đã hy sinh tất cả để bù đắp cho nó. Không thứ gì mà bạn có, nó lại không. Biết mẹ nuông chiều, nó đâm ra ỷ lại! …Sao nó lại cả gan nghĩ những điều tàn nhẫn đối với mẹ, sao nó lại để cho mẹ lo lắng…sao nó lại…??? Quày quả chạy về nhà, đến nơi, nhà vắng hoe, cơm canh dọn sẵn trong lồng bàn. Mẹ đâu rồi? “Mẹ ơi!”… “Mẹ ơi…” Tiếng nó chìm vào đêm tối. Nó tất tả chạy ngược ra biển. Có lẽ mẹ đang đi tìm nó. Mây đen từ đâu kéo tới, rồi sấm, rồi chớp át cả tiếng kêu của nó… “ Mẹ ơi… mẹ ơi…!” Nó lao vào màn đêm. Bãi biển bây giờ vắng tanh, chỉ có sấm rền đằng tây, gió giật đằng đông, những tia chớp xé toạc bầu trời. Sóng biển thường ngày hiền hòa là vậy mà giờ đây gào thét dữ dội. Mưa bắt đầu nặng hạt. Những hạt mưa rần rật quất vào da thịt đau nhói, lạnh buốt… Mặc! Nó vẫn cuống cuồng kiếm tìm. “Mẹ ơi …mẹ ơi…”. Nó gọi mẹ đến khản cổ. Một tia chớp lóe lên. Trong ánh sáng rạch ngang bầu trời, nó nhìn thấy một bóng người thất thểu, bước chân không còn vững, cứ chực ngã “…Mẹ! mẹ! …”. Đúng mẹ rồi!  Nó lao tới ôm chầm lấy mẹ, nói trong tiếng nấc:

Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ.

Mẹ khóc, nó khóc, mưa vẫn nặng hạt. Ướt, lạnh nhưng lòng nó ấm lại trong vòng tay ghì chặt của mẹ.

———————————

Tác giả dự thi: Lê Thị Điểm
Địa chỉ: Thôn Phước Dương, xã Quế Thuận, huyện Quế Sơn, tỉnh Quảng Nam