Cuộc thi: “Sáng tác Văn học, Nghệ thuật và Báo chí về Đạo hiếu” – năm 2020
Vòng chung khảo
———————
Tác phẩm dự thi: NHỮNG BÀI DỰ THI CỦA THÁI BẢO – DƯƠNG ĐỲNH
MS 077 Văn xuôi
Bài 1: Thơ văn xuôi CÚI XUỐNG
Love grows by giving. The love we give away is the only love we keep.
Elbert Hubbard
Thân tặng đại gia đình Ân Nguyễn và 3 bạn: Lê Phương, Maddie, Kenzie (Canada)
Tôi đã thấy một ngày bình yên khi người đến với người
Người cúi xuống thật gần để từng giọt nước mắt rơi
Người cúi xuống thật gần để xót xa phận đời; để quên đi bao nhọc nhằn; để quên đi những đớn đau cho một kiếp người quá vội.
Hành trình từ ngan trùng về lại. Từ rất xa của những con đường, từ sâu thẳm của tình thương, từ tâm tư của nỗi niềm trắc ẩn đớn đau giằng xé
Giản dị, đơn sơ, chân tình mà tha thiết. Mà vời vợi bao dung, mà đậm đà nghĩa tình chân chất trong ánh nhìn, trong vòng ôm và trong những nắm tay thật chặt.
Đâu đó trên đường ta qua mây che ngang đầu, nắng nhạt, cỏ xanh hát bên cầu. Mẹ lần hạt sương mai cõng ta qua mấy mùa giông bão. Rồi thời gian gội trắng tóc người, rồi cô đơn, rồi chia lìa…làm mòn thân xác mẹ. Rồi nhớ nhớ quên quên, rồi hư hao cùn khuyết mẹ lẩn thẩn một mình ôm gối hát ru con.
Cúi xuống để thấy sỏi đá quê nhà xanh lên màu lận đận. Thương cánh đồng làng, thương bờ tre bãi mía trong mờ mờ khỏa lấp cần lao.
Cúi xuống để tìm về ấu thơ tội nghiệp. Ngày mút ngón tay mơ nhấc mình bay qua bên kia dãy núi mà hồ dễ chi đâu. Té ngã đường trơn, mịt mù đường bụi lầm lụi vừa đi vừa khóc cho no nê những uất ức khát thèm.
Cúi xuống để trở về những điều đẹp nhất. Cho mắt sẽ ngời lên trong tâm hồn tinh khiết, môi nói lời yêu thương và trái tim luôn biết hát ru người.
Rồi rừng sẽ nghiêng che, suối sẽ reo lên trong dòng chảy trong ngần vuốt ve giữ gìn kỷ niệm. Xin được tạ ơn người trong một lần cúi xuống bên những đớn đau, muộn phiền. gãy đổ. Lửa đã được đốt lên hơ ấm những mảnh đời và cho tôi xin được cúi trước người.
Tân An, mùa hoa phượng 2019
Bài 2: Truyện ngắn MẸ DẶN
Ba mất để lại cho mẹ một con trâu. Ruộng nhà nhờ người làm nên chẳng cày bừa chi mà mẹ cứ chăn dắt hoài cực thiêt. Mấy đứa con xa cứ biểu Mẹ bán đi cho khỏe nhưng mẹ vẫn không nghe. Mẹ bảo giữ lại con trâu để còn có cái mà nhớ Ba chúng bây.
Một đêm trâu bứt mũi bỏ đi. Mẹ đau gọi mấy đứa con về tìm. Mùa đông bùn lầy cứ theo dấu chân để lại mà đi. Vừa đi vừa hỏi, cuối cùng cũng thấy trâu nhưng không thể nào bắt được. Trâu thấy người là chạy, người sợ lạc trâu là theo, xà quầng xà quầng cứ như trò rượt đuổi.
Chưa biết tính răng thì gặp một cụ già đi hái lá thuốc. Cụ bảo: Đừng chạy theo nữa vô ích về cõng bà già ra may chi còn bắt được. Nghe lời, các con chia người canh giữ và chạy về cõng mẹ. Nhìn thấy trâu mẹ mắng: Đừng hư nghe, về với bà đi, con làm khổ các anh con rồi đó. Lạ thiệt trâu ngoan ngoãn nghe lời đứng im cho bà xỏ mũi dắt về.
Trên đường dẫn trâu về mẹ dặn: Siêng siêng chúng bây dẫn các con về thăm quê, thăm xóm giềng thường xuyên nghe không. Đừng để đến con trâu mà cũng không còn nhận ra mình là ai nữa thì phiền lắm các con.
Mẹ!
Bài 3: Truyện ngắn MẮC CHI RỨA HÈ?
Con ông là những đứa có học..Ông mừng và tự hào lắm. Kể từ ngày chúng nó đi làm không biết sao mà ít khi về nhà. Nhiều lúc vợ ông khóc vì nhớ con ông thường bảo chúng nó có học mà chắc việc cơ quan bận thôi.
Ngày bà đau nặng phải nhập viện cấp cứu. Ông điện. Mẹ đau hả Ba? Tội nghiệp mẹ kinh nhưng con bận quá chưa dàn xếp được, ba lo Mẹ giùm con nghe. Con hôn Ba!
Bà lên cơn co giật. Tay run, miệng run, không làm chủ được mà ông có cơ hồ kiệt sức. Mấy đứa con ông chẳng thấy đứa nào về .Tội Ba quá đi nhưng Ba thông cảm cho con nghe việc cơ quan bù đầu bù cổ mà con của Ba thì quá quan trọng không thể vắng được. Ba đợi con xin phép đã, rồi dàn xếp chuyện nhà nữa rồi mới về thăm mẹ được nghe Ba!
Nhưng sức khỏe không cho phép ông đợi được nữa. Ông mất vì quá kiệt sức, Bà dặt dẹo không thể thắp nỗi cho chồng một nén hương. Làng xóm đến lo lắng phúng điếu và đưa tiễn ông chu toàn nhưng cũng chẳng thấy mặt mũi những đứa con, dâu ông đâu. Bà chỉ nghe chúng khóc trong điện thoại Thương ba quá mẹ ơi, nhưng chúng con cũng chưa dàn xếp được việc cơ quan mẹ à. Bà bảo mẹ biết rồi, biết rồi chúng con là những đứa có học mà.
Chợt bà nhớ bữa lịm ông sao cứ vuốt mặt hoài mà miệng và mắt của ông vẫn trừng trừng không khép. Mắc chi rứa ông hè?
—————————-
Tác giả dự thi: Dương Đình Ngạt
Địa chỉ: Thị trấn Tân Bình, huyện Hiệp Đức, Quảng Nam