Cảm xúc trước thềm năm mới

2452

CẢM XÚC TRƯỚC THỀM NĂM MỚI

unnamed

Mẹ dấu yêu của con ! 

Lại một mùa xuân nữa sắp về. Thuở con còn bé, mẹ vẫn thường nói rằng mùa xuân là mùa của những hi vọng, chờ mong khi người người, nhà nhà được đoàn tụ, quây quần bên nhau để cùng nhau đón một năm mới với nhiều niềm vui mới. Nhưng con biết rằng đã 9 năm trôi qua và sắp tới nữa sẽ là con số 10, 10 năm mẹ không cười mừng hạnh phúc trong đêm giao thừa với pháo hoa và niềm vui gia đình đoàn tụ. Từ cái ngày con ra đi và mãi mãi không trở về, lòng mẹ dường như đã hóa thành băng giá. Con không nghĩ rằng thời gian sẽ xóa nhòa mọi đau đớn như người ta vẫn thường nói mẹ ạ !

Năm 2005 con xa nhà đi theo con đường con đã chọn mẹ đã khóc hết nước mắt. Những lá thư bay về làm lòng mẹ như thấy vui hơn và hạnh phúc hơn. Rồi mùa xuân cũng tới. Mẹ buồn biết bao nhiêu khi con không được về nhà ăn tết. Anh đã hát cho mẹ nghe bài hát “Xuân này con không về” của nhạc sĩ Trịnh Lâm Ngân: Con biết xuân này mẹ chờ tin con, nghe pháo giao thừa rộn ràng nơi nơi… Mẹ khóc, mẹ đã khóc rất nhiều vì nhớ con, nhưng giờ mẹ lại khóc vì thương con không được hưởng niềm hạnh phúc sum vầy trong ba ngày tết. Con cũng thế mẹ ạ ! Con cũng nhớ mẹ lắm, thương mẹ lắm, khi viết những dòng này con cũng đã khóc mẹ ạ. Và con tin chắc mẹ cũng như con, vẫn luôn mơ về một ngày được thấy con bước vào sân và cất tiếng chào cha mẹ… rồi con ước được nhảy cẫng lên khi con về như năm nào đó. Dù tất cả bây giờ đã xa xôi và mãi mãi không bao giờ điều cả nhà ta mong ước thành sự thật được nữa.

Thôi con không muốn nói về những gì đau buồn ấy nữa. Hồi đó con mới lên 15 và con chỉ nhớ nhất là năm ấy gia đình ta không tổ chức đón giao thừa, con vẫn ngây thơ hỏi mẹ rằng vì sao ? Con thật ngốc và vô tâm phải không mẹ ?

Một cái tết nữa lại qua đi mà thiếu vắng con…

Một mùa xuân, hai mùa xuân, và cứ thế nối tiếp cho đến tận bây giờ mẹ vẫn khóc mỗi khi nghe anh hát bài hát “Xuân này con không về”. Mẹ đã không cười trong chín cái tết qua, một nỗi buồn sâu thẳm nơi mắt mẹ mà con hiểu rằng suốt cả cuộc đời này sẽ chẳng bao giờ nguôi ngoai. Mỗi khi anh hát bài hát ấy, mẹ lại bảo thôi đi, đừng hát, vì mẹ nhớ con, anh mà hát là mẹ sẽ khóc. Tết năm nào mới đây mẹ đã ôm con trong đêm giao thừa và nói rằng con hãy cố gắng làm những gì là hạnh phúc cho mọi người. Nhưng con xin lỗi ! Con đã không làm được điều mẹ mong muốn. Hồi con còn bé, con rất thích tết như bao nhiêu đứa trẻ khác nhưng bây giờ con chỉ sợ tết về là lòng mẹ lại buồn vì niềm thương nhớ con. Con vẫn luôn mong được một lần nữa nhảy lên thật cao và ôm vào cổ mẹ, dù chỉ là mong ước không thành sự thật. Mỗi khi tết đến, mẹ lại đem những bức hình của con đã gửi khi mới vào chùa qua những phong thư ra ngắm. Mẹ ngắm con trai mẹ, lấy chiếc áo con còn mặc khi còn ở trong gia đình dể ngắm rồi thở dài. Con biết mẹ buồn lắm, mùa xuân là mùa của đoàn tụ, của hạnh phúc sum vầy nhưng biết đến bao giờ mới có niềm hạnh phúc ấy đây ? Chẳng bao giờ nữa ! Tiết trời đang lạnh hơn và mùa đông đang trải qua những ngày cuối cùng để nhường chỗ cho một mùa xuân ấm áp, nhưng những cái tết đã qua nỗi buồn vẫn tràn ngập lòng mẹ, vào mỗi đêm giao thừa mẹ lại khóc và có lẽ sẽ còn rất nhiều cái tết sau này nữa những giọt nước mắt của mẹ vẫn rơi. Lòng con hiểu rõ điều đó và mong thời gian làm nguôi ngoai đi những gì là quá khứ ấy.

Tuổi thơ con lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ, khi con còn bé, con chỉ mong tết về để được lấy tiền mừng tuổi hay cầm súng nước đi chơi cùng lũ bạn, tối 30 tết ngồi bên nồi bánh chưng sôi sùng sục, con nhớ lắm, nhớ tất cả những gì đã qua. Mẹ hãy yên tâm sống khỏe mạnh để tết năm nay con lại cùng mẹ ngồi canh nồi bánh chưng và con sẽ hát bài hát ấy để mẹ nghe nhé, để mẹ con ta cùng khóc. Con yêu và thương mẹ nhiều !

Chúc Đạt